“Cảm giác ra sao?” Trần Hoài An còn chưa mở lời, Hoa Cẩm chân nhân đã tò mò về cảm nhận của hai đệ tử.
“Cảm giác thật thần kỳ.”
Liễu Sinh Yên siết chặt nắm tay, mặt đầy cảm khái: “Vốn dĩ tán công nên cảm thấy vô cùng suy yếu, nhưng giờ khắc này, cảm giác suy yếu ấy lại bị một cảm giác toàn thân thư thái thay thế… Cứ như thể gánh nặng trên thân bỗng chốc được trút bỏ vậy.”
“Ta cũng có cảm giác này.” Đường Tứ gật đầu, mặt đầy sùng kính nhìn Trần Hoài An: “Thì ra trên đời này thật sự có đan dược tán công không đau đớn, ha ha.”